Ôn Văn che cằm chạy như điên, cơ thể có cảm giác lành lành, mơ hồ có chút khoan khoái.
"Khó trách có người kẻ cuồng ở truồng chạy rông như vậy, thật sự rất thoải mái!"
Bị nhiều người thấy như vậy, Ôn Văn dứt khoác mặt kệ, càng chạy lại càng thả lỏng hơn.
Chạy tới một nơi không có ai thì lập tức chui vào trong trạm thu nhận, chờ đợi một tiếng đồng hồ qua đi.
"Bỏ, bỏ ngay!"
"Biến thân này quá xấu hổ, căn bản không có cách nào sử dụng, sau này mình tuyệt đối sẽ không dùng nữa!"
Ôn Văn tức giận đảo lòng vòng trong trạm thu nhận, trông có chút cáu kỉnh.
Nhưng sau khi chống đỡ vượt qua một tiếng đồng hồ, kết thúc biến thân, Ôn Văn lại bắt đầu suy tư.
"Nếu quên đi yếu tố biến thái này đi, cộng thêm năng lực của vòng tay đủ mạnh mẽ, hơn nữa có thể hoàn mỹ che giấu thân phận của mình.... thì nó chính là một lớp áo may ô rất tốt."
"Hơn nữa dáng vẻ này, cũng khá là thú vị..."
Nghĩ tới trước đó mình đã thề son sắt là sau này sẽ không sử dụng năng lực này nữa, Ôn Văn có chút do dự.
...
Một tiếng đồng hồ sau đó, Ôn Văn mặc áo gió đen, vẻ mặt bình thường từ trong trạm thu nhận ra ngoài, tìm tới chỗ chiếc xe mới của mình.
Vui vẻ lái xe về nhà, giống như chưa từng xảy ra chuyện mình ở truồng chạy nhông nhông vậy.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Văn tới Hiệp Hội Thợ Săn, bắt đầu cuộc họp theo thông lệ.
Họp buổi sáng là truyền thống của Hiệp Hội Thợ Săn, chỉ cần có sự kiện khác thường xảy ra, không quản mức độ nghiêm trọng lớn cỡ nào cũng phải mở họp.
Lâm Triết Viễn ho khẽ một tiếng: "Đêm qua có một người siêu năng đột nhập viện bảo tàng tư nhân, có lẽ đã trộm đi thứ khá quý giá ở đó, căn cứ theo miêu tả của quần chúng đã vẽ ra hình của hắn."
Anh lấy một bức phác họa ra cho mọi người xem.
Đinh Minh Quang vừa nhìn thấy hình vẽ liền phun nước cẩu kỷ trong miệng ra ngoài, này là cái quỷ gì vậy chứ?
Sắc mặt của những người khác cũng khá quái dị, người siêu này không phải đang chơi nghệ thuật trình diễn chứ? Nửa đêm nửa hôm trần truồng chạy đi cướp, đầu óc hư rồi sao?
"Không nên xem thường hắn, căn cứ vào thủy tinh bị tông vỡ và tốc độ lúc chạy trốn thì thực lực của người này không yếu, không thể khinh thường được đâu."
Lâm Triết Viễn vẻ mặt bình tĩnh nói, chuyện trào phúng thì lúc nhận được phần tài liệu này anh đã phun đủ rồi.
"Mặc khác, chúng ta không thể xác định được hắn là quái vật hay người siêu năng..."
"Quái vật, nhất định là quái vật, làm gì có người siêu năng nào ăn mặc như thế chứ." Cung Bảo Đinh cũng cầm cốc nước giống như Đinh Minh Quang, vừa uống vừa nói.
Nếu là bình thường, nhìn thấy hình ảnh này thì Ôn Văn nhất định sẽ là người phỉ nhổ tàn nhẫn nhất.
Thế nhưng hôm nay, anh thật sự không muốn nói lời nào.
"Kỳ quái, sao hôm nay ông lại không phun ra câu nào cợt nhả hết vậy?" Lâm Lộ khó hiểu nhìn Ôn Văn, cảm thấy người này không bình thường.
Ôn Văn chột dạ nói: "Khụ khụ, vết thương vẫn chưa lành, không có tâm tư."
Tiếp đó, anh chú ý tới vẻ mặt Vưu Hán có chút không đúng lắm.
À không đúng, là ánh mắt Vưu Hán nhìn bức vẽ kia có chút tỏa sáng.
"Chậc... không phải cô ta coi trọng người này rồi chứ?"
Nghĩ tới khả năng này, Ôn Văn lại càng ho kịch liệt hơn, dẫn tới ánh mắt ân cần quan tâm của mọi người.
Dù sao ngày đó bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy phần eo của Ôn Văn bị xuyên thủng...
"'Băng Hà' đã sắp tới rồi, những mối tai họa ngầm của thành phố Phù Dung Hà cần phải loại bỏ, hiện giờ chú Cung đã Đồng Hóa thành công, sẽ được phân công tới nơi khác làm đội trưởng."
"Chú ở đây với bọn tôi không còn được mấy ngày nữa đâu, mấy ngày này cố gắng phát huy chút nhiệt lượng thừa đi." Lâm Triết Viễn nói với Cung Bảo Đinh.
Cung Bảo Đinh bất đắc dĩ gật đầu, ý của Lâm Triết Viễn là muốn anh xử mấy cục xương khó gặm...
"Ôn Văn, hiện giờ cậu đang bị thương nên đừng làm nhiệm vụ quá kịch liệt, năng lực điều tra của cậu rất mạnh, như vầy đi, cậu với Tiêu Tân Lôi một tổ, điều tra cái tên trần truồng chạy rông kia."
"Cái này..." Ôn Văn có chút do dự, tự mình điều tra mình có chút không ổn lắm đi.
"Quyết định vậy đi, tan họp." Lâm Triết Viễn vỗ bàn một cái, tất cả mọi người bắt đầu hành động.
Vưu Hán đi tới trước mặt Ôn Văn nói: "Tìm được tin tức kẻ đó, nhớ báo tôi biết."
Ôn Văn thành thật gật đầu, mà da gà thì đã nổi lên đầy người.
Sau đó Lâm Lộ tiến tới bên cạnh Ôn Văn, vẻ mặt gian trá hỏi: "Ông không tò mò vì sao ông anh nhà tui lại có phản ứng lớn với 'Băng Hà' kia như vậy à?"
"Cô nói tới thì đúng là kỳ quái thật đấy, gần đây hình như ổng hơi quá nhiệt tình thì phải."
Ôn Văn gật đầu, ngọn lửa nhiều chuyện ở trong lòng cũng bùng lên hừng hực.
Lâm Lộ nhỏ giọng nói: "He he he, trước đây anh tui với 'Băng Hà' cùng theo đuổi chị dâu đấy..."
"Ah..."
Ôn Văn cười gian, gật đầu thấu hiểu, từng là tình địch bây giờ biến thành cấp trên tới địa bàn của mình, không quản là ai cũng sẽ khẩn trương thôi.
Rời khỏi phòng họp, Ôn Văn liền nhìn thấy Tiêu Tân Lôi ngồi xổm trước cửa phòng họp.
Khoảng thời gian trước hiệp hội vẫn luôn bận rộn nhiều việc nên ném Tiêu Tân Lôi qua một bên, không ai quản tới, cô gái này trông có chút đáng thương.
"Đứng dậy đi, chấp hành nhiệm vụ này, lần này tôi dẫn cô."
"Thật à?"
Tiêu Tân Lôi vui mừng nói, cô đã bị ghẻ lạnh rất lâu rồi.
"Đương nhiên là thật, chúng ta đi điều tra một người đàn ông." Ôn Văn mơ hồ nói.
"Người đàn ông nào vậy?" Tiêu Tân Lôi nghi hoặc hỏi.
Ôn Văn nói lại tin tức trong cuộc họp khi nãy một lần, Tiêu Tân Lôi bất mãn mím môi.
"Thì ra là bắt một tên biến thái không biết liêm sỉ, tôi còn tưởng mình được công nhận rồi chứ, không ngờ lại là loại nhiệm vụ không quan trọng này."
Ôn Văn búng đầu Tiêu Tân Lôi một phát, chỉ dạy.
"Không quản là nhiệm vụ gì cũng phải ứng phó cẩn thận, với lại đó không nhất định là một tên biến thái không biết liêm sỉ, biết đâu là sở thích người ta có chút khác lạ thôi thì sao."
"Biết rồi, nhưng mà.... nửa đêm nửa hôm trần truồng chạy thế kia, rõ là biến thái mà..."
Tiêu Tân Lôi bụm trán, nhỏ giọng lầm bầm.
Ngồi trên chiếc xe mới cóng, hai người đi tới trước viện dưỡng lão thành phố.
"Xe này cao cấp thật đấy!"
Tiêu Tân Lôi tò mò sờ đông sờ tây, nếu cô không trở thành người siêu năng thì Ôn Văn lái xe như vậy chỉ sợ chính là người đàn ông độc thân kim cương cực phẩm rồi.
"Nè đừng có sờ xe tôi, tôi còn chưa hỏi cô ngày đó ở biệt thự cô rốt cuộc đã thức tỉnh năng lực gì vậy?" Ôn Văn vừa lái xe vừa hỏi.
"Năng lực...." Nói tới năng lực, vẻ mặt Tiêu Tân Lôi có chút suy sụp.
"Tôi có thể nhìn thấy tử vong!"
"Trong mắt tôi, trên đỉnh đầu mỗi người đều có màu sắc khác nhau, màu đen đại biểu cho tử vong, tử vong càng gần thì dự đoán lại càng chuẩn xác hơn."
"Lâm Triết Viễn đặt tên cho năng lực của tôi là chim báo tử!"
"Thú vị đấy, vậy cô có thể nhìn thấy khi nào tôi chết không?" Ôn Văn thuận miệng hỏi.
Tiêu Tân Lôi lắc đầu: "Muốn nhìn rõ người siêu năng có chút cố sức, với lại tôi cũng không có cách nào thay đổi tử vong, vì thế tôi không muốn nhìn thông tin người quen."
Biết người mình quen biết sẽ chết lúc nào nhưng lại không thể thay đổi tình huống, mấy ngày nay cô đã cảm nhận rất nhiều lần rồi.
Cảm giác đó thật sự quá tệ, vì thế nếu không cần thiết, Tiêu Tân Lôi sẽ không dùng tới năng lực của mình.
Hơn nữa cô cũng đã từng nhìn Ôn Văn một lần, ở trên đỉnh đầu Ôn Văn không có màu đen, chỉ có một cánh cửa đen mà cô nhìn không thấu mà thôi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo